Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

CHỐN BÌNH YÊN

Có một nơi tôi thường muốn tìm về để thoát khỏi những áp lực của cuộc sống.


Đó là quê hương yên bình nằm phía bên kia một nhánh của dòng sông Thu chảy lặng lẽ quanh những xanh tươi rau đậu cà bắp, quanh những rặng tre la lả cánh cò bay. Nơi ấy có ngôi nhà nhỏ nằm giữa những giàn mướp, bí bầu, giữa những luống rau xanh mơn mởn cùng vàng ươm hoa cải hiền hòa khoe sắc dưới nắng mai.



Nơi ấy, ông cụ già tóc trắng lững thững vác cuốc từ vườn vào nhà, miệng ngân nga câu hát “Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu…”

Nơi ấy, có bà cụ hiền từ nhất thế gian, nét xuân sắc giờ ẩn mờ sau những nếp gấp thời gian, đang cặm cụi kẹp rau hoặc lui cui nhóm bếp…

Tình yêu của tôi đã đưa tôi về chốn bình yên ấy hơn mười năm trước. Còn nhớ mãi cái phút giây ngồi bên anh trong chiếc xe hoa màu đỏ, má nóng bừng và tim ngập tràn những cảm xúc lạ lẫm trong tiếng nhạc dập dìu: Em theo anh đi về... Về quê hương yêu dấu ...Em theo anh đi về ...Về quê hương tuyệt trần… Hai đứa ngồi bên nhau, im lặng không nói năng gì, có lẽ cả hai đều thẹn thùng và đều đang đắm mình trong những cảm xúc của riêng mình…


Bố chồng…

Ngày tôi về, ông cười nhiều, nói nhiều. Ông bảo, Ba vui lắm, có thể ba là người vui nhất đấy. Ông uống khá nhiều trong tiệc cưới và hát tặng quan khách bài hát ông tự sáng tác nữa.

Bố chồng tôi là một nông dân đặc biệt. Ngoài tình yêu đối với ruộng vườn, ông còn có một tâm hồn phong phú dành cho thơ văn và âm nhạc. Ông có tấm lòng bao dung và tình yêu thương với hết thảy, con người và sự vật xung quanh. Ông khác tất cả những người nông dân mà tôi biết. Những cuộc trò chuyện với ông thật thú vị. Cái cách ông kể về ông Năm, ông Lý, cậu Ba xóm trên hay anh Mười, cô Bảy xóm dưới làm tôi có cảm giác như đang đọc một cuốn sách hay mà những nhân vật trong truyện đều được khắc họa đậm nét. Ông thường chia sẻ với tôi những bài thơ ông viết, những bài thơ về quê hương, về gia đình và về những khoảnh khắc lãng mạn trong đời. Ông bảo, các con ba không có đứa nào hiểu được ba như con dâu quý của ba hết.

Thơ của bố chồng tôi đây.

RU CHÁU
(Tặng cháu nội nhân ngày cháu tròn một tháng tuổi)

Cuộc đời tròn tuổi sáu ba

Lần đầu ru cháu ơi à... à ơi…

Cháu của ông ngủ ngoan nào
Bình yên giấc ngủ đi vào giấc mơ
Bên vành nôi thoáng câu thơ

Dòng sông in bóng cánh cò nhấp nhô

Đầy v­ườn thơm ngát hương cau

Gíó chiều hát khúc ca dao ngọt lành

Trời trong xanh, nắng lung linh

Nghe trong cơn gió thanh bình thoảng qua

Đư­ờng về quê ngoại đầy hoa

Đường về quê nội bài ca thắm lời

Ngủ ngoan cháu của ông ơi

Mai ngày khôn lớn cuộc đời hiểu ra

Cánh bằng tung gió cao xa

Nhớ đừng quên tiếng ơi à, à ơi
Ngủ ngoan cháu của ông nào,

Ngủ ngoan cháu của ông ơi…

Ngủ ngoan cháu của ông nào,

Ngủ ngoan cháu của ông ơi …

BÀ XÃ TÔI
(Tặng Bà xã nhân ngày QTPN 8/3/2010)

Bà xã tôi cái thời còn thiếu nữ

Tóc chấm ngang vai buộc gọn chiếc đuôi gà

Bà xã tôi cái thời còn con gái

Suối tóc bay bay_ điểm hẹn gió đi về


Bà xã tôi cái thời còn cắp sách

Áo trắng, trắng ngần vằng vặc ánh trăng khuya

Rồi năm tháng trôi qua
trôi qua                                                                                                                                                                 trôi qua…

Bà xã tôi giã từ thời con gái


Rồi năm tháng trôi qua

trôi qua

trôi
qua…


Bà xã tôi nay đã là bà lão

Là hội viên của Hội Tuổi Người Già

Và chúng tôi chẳng ai còn son trẻ

Có những đêm ngồi bên nhau thỏ thẻ

Ngắm trăng vàng nhắc chuyện thuở xưa xa…


THƯƠNG BÀ

Ngày xưa gọi tiếng “ yêu em”

Bây giờ chỉ nói rằng “Tôi thương bà”

Thương bà gánh nặng đường xa

Thương bà nắng táp mưa sa thân cò

Sang sông còn khách đợi đò

Mặc cho sóng gió con đò vẫn đưa

Đất trời còn lắm nắng mưa

Tôi, bà còn phải sớm trưa đi – về

Một ngày rợp trắng hoa lê

Tôi – Bà, ta dắt nhau về đón xuân.

BAO GIỜ...
Bao giờ cho tới ngày xưa

Thuở tròn tay mẹ, thuở vừa tay cha

Ngọt ngào câu hát dân ca

À ơi tiếng mẹ ru ta giấc nồng

Bao giờ cho tới ngày xưa

Thuở vừa lên bốn, thuở vừa lên năm

Long lanh ánh mắt trăng rằm

Trời xanh mây trắng tung tăng cánh diều

Bao giờ cho tới ngày xưa

Thuở vừa mười chín, thuở vừa đôi mươi

Câu thơ tiếng hát nụ cười

Theo ta đến một góc trời đầy sao


Mẹ chồng…

Nữ sĩ Xuân Quỳnh chưa chắc đã yêu mẹ chồng bằng tôi đâu, vì với tôi, Má là bà mẹ chồng tuyệt nhất thế gian.
Ngày mới yêu nhau anh hay kể, Má anh hiền lắm. Má anh ngày xưa đẹp lắm nghe! Má anh nấu ăn ngon…


Ngày tôi về , má đón tôi như đón một món quà quý. Má lăng xăng và chăm chút, như sợ tôi buồn, như sợ cảnh nhà mình thiếu thốn làm tôi thấy bất tiện. Bài học đầu tiên tôi học được từ Má là cách má lặng lẽ chăm sóc chồng con. Bếp nhà Má luôn đỏ lửa, cơm và thức ăn luôn nóng ấm sẵn sàng phục vụ cho bất kỳ đứa con nào về muộn…

Ngày tôi về, Má tròn sáu mươi, dáng người nhanh nhẹn, nước da hồng hào thời con gái giờ đã nhuốm màu mưa nắng. Tôi đã kinh ngạc trước sức bền bỉ, dẻo dai, chịu thương chịu khó phi thường của Má. Sáu mươi tuổi, Má còn đằm phơi thân cò với gần mười sào ruộng!

Trời nắng đổ lửa, tôi ở nhà vào bếp còn thấy hoa mắt. Lòng cứ xót xa nghĩ cảnh Má trơ vơ giữa đồng, đôi chân gầy bấm vào bùn, lưng cúi khom dặm sạ. Má về, vẫn bước chân thoăn thoắt, mặt đỏ au, vừa lau mồ hôi vừa hỏi, con nấu canh hả, rồi má nêm thử canh, cười dịu dàng, “hè… ngon!” trong sự kinh ngạc và cảm phục đến rưng rưng của con dâu…

Với con cái, Má lúc nào cũng hiền từ và hy sinh. Má vất vả vậy cũng là để lo cho các con Má được ăn học, được sáng láng với người ta. Mọi việc khó trong nhà Má đều giành về phần mình.
Tôi làm dâu, cũng được má thương yêu với tình yêu thương như thế. Tibon, tác phẩm đầu lòng của tôi, giống bà nội y đúc, có lẽ do lúc mang thai, thương yêu và cảm phục tôi dành cho Má đã tạc lại thành từng đường nét trên gương mặt con trai tôi chăng?




Tình già…


Ông làm thơ, bà gật gù khen hay.

Ông làm nhà, ngôi nhà không đủ tiền xây cất một lần nên phải chắp nối không theo một bản thiết kế nào cả. Thằng cháu đích tôn của ông bình luận: Con thấy nhà ông nội giống cái đầu của…siêu nhân Gao chó sói. Con trai ông cười, nhìn từ xa thấy nhà mình… thất cười quá… Bà phản bác ngay: Không. Ba-con-nói, nhà mình nhìn hay hay, không giống ai… Thoạt nghe tiếng “Không” dứt khoát của bà, tưởng bà sẽ nêu một chính kiến, nhưng lại vẫn là “ba-con-nói”… Với bà, có vẻ như lời ông là chân lý duy nhất.

Ông vứt đồ đạc lung tung, bà buông một câu, chỉ như câu trách yêu, ông nì lộn xộn thiệt, rồi lăng xăng đi tìm.

Ông nuôi heo. Trên chuồng heo là một ổ gà. Mỗi ngày gà đẻ một trứng, ông lấy trứng… bồi bổ cho heo(!)


Bán hoa màu dành dụm được ít tiền, ông xây một khu vui chơi rất rộng cho…heo, dù chỗ ở của người không được thoải mái cho lắm. Ông lập luận, heo cần phải có chỗ đi chơi cho thoải mái thì mới lớn nhanh được.

Dù ông nói gì, làm gì, bà cũng luôn ủng hộ ông. Có vẻ như trong lòng bà, ông là một THẦN TƯỢNG.

Những đêm trăng sáng, ông bà bắc ghế ra ngồi trước hiên nhà. Không biết chỉ ngồi lặng yên hay có trò chuyện chi không mà thấy ngồi lâu lắc à. Chị hàng xóm cười tủm tỉm khi kể với tôi như thế.

Dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, ông vẫn luôn lạc quan, và bà, suy nghĩ của bà phụ thuộc vào ông tất cả. Câu chuyện đi bán bắp sau đây là một ví dụ.

Đợt mưa trái mùa năm trước đã làm hư hại cả sào bắp giống của ông bà. Tiếc của, ông bà bẻ những trái bắp còn non bị hỏng chất lên xe bò, rồi người kéo, người đẩy ra tít chợ đêm Nam Phước, cách nhà cả tiếng đồng hồ đi bộ, hy vọng có người mua rẻ về làm thức ăn cho gia súc. Người hàng xóm được ông bà nhờ trông nhà giúp kể lại, ông bà đi từ 7h tối, đến 11h vẫn chưa thấy về. Phần buồn ngủ, phần  lo lắng cho ông bà, chị định gọi điện báo chúng tôi, cũng vừa lúc ông bà về đến, kéo theo về nguyên xe bắp ban chiều, và vẫn …cười nói vui vẻ như khi đi. Bà sang nhà hàng xóm cảm ơn, vẫn giữ nụ cười tươi, bà bảo: “Hè è è…. Bán không được, mà được …một chuyến đi chơi, đi ngắm trăng…, cũng zui…” (Câu này, tôi dám chắc luôn, là câu nói của ông đấy!)

Cái tình đậm đà của ông bà, luôn khiến tôi ngưỡng mộ. Cái tình ấy luôn nhắc tôi nhớ, tôi phải luôn chăm lo và vun vén cho gia đình nhỏ của mình, để đời sau, đời sau nữa, sẽ luôn là những mái ấm yên bình, như mái ấm ông bà chúng vậy.
Chốn bình yên của tôi nằm bên bờ kia của dòng sông này đây....

11 nhận xét:

  1. Như một lời nhắc nhở.Chốn bình yên đâu phải tự nhiên có ha nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hiii.. Chắc nhờ kiếp trước ta có tu á nàng :D

      Xóa
  2. Tỷ ui, tỷ thật hạnh phúc!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tỷ biết, muội à. Sẻ cho muội hạnh phúc đó đó. :D .Cầu mong chốn bình yên của tỷ mãi yên bình và không vì tháng năm qua mà hao khuyết. Thế chốn của muội có bình yên không nào? ;;)

      Xóa
    2. Biết là vài thứ rồi sẽ khuyết hao, nhưng có rất nhiều cách, sao ông Xanh lại nỡ chọn cách đó với Chốn bình yên của con? :(

      Xóa
    3. Con thương Ba, Ba ơi!!! :(( :(( ;((

      Xóa
    4. Anh Hai ôm em nhé! Chẳng biết nói gì thêm đâu.

      Xóa
  3. Quê hương thật thanh bình, ấm áp tình người và gia đình bạn thật hạnh phúc

    Trả lờiXóa
  4. Em thật sung sướng khi có một nơi chốn bình yên. Cảm ơn nơi này để cuộc đời có một Cô Nhỏ hôm nay .

    Trả lờiXóa
  5. Merkur Futur Adjustable Safety Razor - Sears
    Merkur Futur Adjustable Safety Razor is the https://jancasino.com/review/merit-casino/ perfect balance of performance, https://septcasino.com/review/merit-casino/ safety, ventureberg.com/ and comfort. Made in Solingen, Germany, this razor has a perfect https://septcasino.com/review/merit-casino/ balance of

    Trả lờiXóa
  6. As shown in Table 2, unlawful gambling is prevalent, particularly in Asia . South Korea constitutes more than 60% of unlawful gambling on the earth. Rather than being choosing some betting sport randomly, it would be quite helpful should you strive your hands on the well-known sport. It not 온라인카지노 solely reduces the risk factors nut improves the possibilities of your wins as properly.

    Trả lờiXóa

Nhà mình có hỗ trợ các icon từ yahoo và chèn hình ảnh, nhạc từ youtube
Anh Chị Em dùng mã code dưới đây để chèn vào comment nha:
Hình ảnh : [img]Link direct hình ảnh[/img]
Youtube clip : [youtube]Link video từ youtube[/youtube]