Có người bạn bảo tôi rằng ngôn từ của Trịnh là ngôn từ hào nhoáng, là “chém gió”. Tôi cãi, ngôn từ của Trịnh là ngôn từ diễm lệ.
Dễ hiểu thôi, bởi hầu như không ai dám tự tin cả quyết hiểu được những gì Trịnh muốn diễn tả. Sự tài hoa của Trịnh, ít ai có thể theo kịp.